Khi cha mẹ quá bận rộn, Con trẻ chính là người hy sinh

Chuyên mục

,

Có một sự thật cay đắng mà chúng ta thường né tránh: Không phải ai sinh con, nuôi con cũng xứng đáng được gọi là cha mẹ. Nhiều người chỉ đơn thuần là những đứa trẻ to xác, mang trọng trách làm cha làm mẹ trên vai, nhưng tâm hồn vẫn ích kỷ, vẫn vô trách nhiệm như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Họ sinh con ra rồi, nhưng liệu họ đã thực sự sẵn sàng làm cha làm mẹ chưa?

Câu chuyện về những lời hứa suông

Anh D, một phụ huynh của tôi, làm giám đốc với những chuyến công tác triền miên, trở về nhà khi con đã ngủ say và rời đi khi con chưa tỉnh giấc. Anh tự hào về tấm lý lịch dày cộp, về mức lương, về nhà xe… nhưng có biết đâu, con anh đang kể cho bạn bè về người ba “chỉ xuất hiện trong điện thoại”. Những lời hứa dẫn con đi sở thú, khu vui chơi, hay đơn giản là ngồi bên con đọc truyện trước giờ đi ngủ – tất cả đều bị chôn vùi dưới câu nói quen thuộc: “Ba bận, con à…”

Bận làm gì, hả anh? Bận đến nỗi không thể dành ra 15 phút mỗi ngày để lắng nghe con kể về ngày hôm nay ở trường? Bận đến mức không biết con mình đạt giải nhất cuộc thi kể chuyện cách đây 2 tuần? Hay bận đến mức không nhận ra ánh mắt thất vọng của con mỗi khi anh lại hủy bỏ kế hoạch cuối tuần vì “có việc gấp”?

Một phụ huynh khác, anh V – người đàn ông “bận rộn” với thế giới ảo. Anh không phải đi xa, không phải làm việc quá giờ, nhưng lại “cực kỳ bận” với những trận đấu game, đọc truyện kiếm hiệp. Cánh cửa phòng anh đóng im ỉm, tiếng gõ cửa của con – đứa bé học lớp 3 cần ba giúp làm bài tập – chỉ đổi lại được câu trả lời cộc lốc: “Ba đang bận! Con hỏi mẹ đi!”

Cái gì quan trọng hơn đứa con đang cần anh? Những nhân vật ảo trong game? Những câu chuyện không có thực? Hay niềm vui ích kỷ của riêng anh? Khi cô giáo gọi điện báo con anh cả tuần không làm bài tập, khi vợ anh đứng lặng người vì sự vô trách nhiệm của chồng – liệu anh có còn cảm thấy “trò chơi” ấy đáng giá?

Cái giá của sự “bận rộn”

Khoa học đã chứng minh không ngừng nghỉ: sự hiện diện của cha mẹ quan trọng hơn BẤT KỲ món quà vật chất nào. Không có chiếc iPhone đắt tiền nào có thể thay thế được tiếng cười cha con cùng chia sẻ. Không có khoản học phí “trường xịn” nào bù đắp được cảm giác an toàn khi được mẹ ôm vào lòng sau một ngày dài. Và chắc chắn không có người giúp việc tận tụy nào có thể đóng vai cha mẹ trong cuộc đời của con bạn.

Khi bạn quá “bận” để ở bên con, chính đứa trẻ đang phải trả giá:

  • Bạn có nhìn thấy ánh mắt tổn thương khi con bạn là đứa duy nhất không có cha mẹ đến xem buổi biểu diễn văn nghệ ở trường?
  • Bạn có biết con bạn đã thôi không mong đợi sự xuất hiện của bạn trong những khoảnh khắc quan trọng của nó?
  • Bạn có hiểu rằng mỗi lần bạn bảo “để lúc khác”, là một lần niềm tin của con về lời hứa của bạn bị xói mòn?

Chúng ta đang tạo ra một thế hệ trẻ em cô đơn giữa đống đồ chơi đắt tiền.

Ai đang phải hy sinh?

Tôi đã chứng kiến một đứa trẻ – con của cặp vợ chồng “bận rộn” – cha đi làm từ tảng sáng, về nhà lúc đêm khuya, thường xuyên dành thời gian cho nhậu nhẹt, bù khú hơn là cho con cái. Mẹ thì mắc kẹt trong guồng quay công việc văn phòng 12 tiếng mỗi ngày. Cả hai người đều “bận rộn” theo cách riêng của mình, và đều không có – hay không CHỌN dành – thời gian cho con.

Kết quả là gì? Một đứa trẻ với đầy rẫy vấn đề tâm lý: nhút nhát, kém giao tiếp, khó hòa nhập, cô đơn, không kiểm soát tốt cảm xúc. Một đứa trẻ mang trong mình nỗi cô đơn sâu thẳm mà không đứa trẻ nào đáng phải chịu đựng.

Khi tôi nhìn vào đôi mắt đứa trẻ ấy, tôi không thấy niềm vui rạng rỡ mà một đứa trẻ đáng lẽ phải có. Tôi chỉ thấy một linh hồn già cỗi trong thân xác trẻ thơ – một đứa trẻ đã phải tự mình lớn lên, vì cha mẹ quá “bận” để trưởng thành thay con.

Khi cha mẹ quá bận rộn, Con trẻ chính là người hy sinh

Nhìn thẳng vào sự thật

Tôi muốn hỏi thẳng những người cha, người mẹ đang đọc những dòng này:

Bạn có thực sự “bận” như bạn vẫn tự nhủ?

Hay đó chỉ là cái cớ để bạn tránh né trách nhiệm làm cha mẹ – một trách nhiệm đòi hỏi sự hy sinh, kiên nhẫn và hiện diện thực sự?

Bạn đang “bận rộn” để xây dựng tương lai cho con, hay đang lẩn tránh hiện tại với con?

Khi bạn trút bỏ mọi “lớp vỏ bận rộn”, liệu bạn có dám thừa nhận một sự thật cay đắng: rằng có những lúc, bạn chọn KHÔNG dành thời gian cho con, dù bạn hoàn toàn CÓ THỂ?

Bạn có còn nhớ câu chuyện cổ tích “Ông vua và bốn người con gái” không? Khi nhà vua già yếu, ông muốn biết đứa con nào yêu mình nhất. Ba người con gái đầu nói yêu cha như vàng bạc, như đá quý, như gấm lụa. Riêng cô út nói: “Con yêu cha như muối trong thức ăn” – một tình yêu không phô trương, nhưng thiết yếu và hiện diện mỗi ngày. Và đó là tình yêu chân thật nhất.

Sự hiện diện của bạn trong cuộc đời con cũng như vậy – không cần phô trương, đắt đỏ, nhưng cần thiết mỗi ngày. Không có món quà vật chất nào có thể thay thế được điều đó.

Chọn lại cái cần ưu tiên

Tôi không phủ nhận áp lực cuộc sống hiện đại. Chúng ta cần làm việc, kiếm tiền, lo cho tương lai. Nhưng hãy thành thật với chính mình: trong 24 giờ mỗi ngày, liệu bạn thực sự không thể dành ra 30 phút chất lượng CHỈ cho con?

Nếu bạn có thời gian lướt Facebook hàng giờ, bạn có thời gian cho con. Nếu bạn có thời gian xem hết mấy clip review phim mỗi tối, bạn có thời gian cho con. Nếu bạn có thời gian ngồi quán cà phê với bạn bè, bạn có thời gian cho con.

Đó không phải là vấn đề thời gian.
Đó là vấn đề ưu tiên.

Khi bạn nhận ra mình đang lãng phí những năm tháng quý giá nhất trong cuộc đời con, khi bạn nhận ra không có cơ hội “làm lại” tuổi thơ cho con – liệu bạn có hối hận không?

Khi con bạn trưởng thành và không còn tìm đến bạn để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn vì đã quen với sự vắng mặt của bạn – liệu bạn có nhận ra rằng mình đã đánh mất điều quý giá nhất?

Lời kết

Để kết thúc, tôi muốn nhắn nhủ:

Làm cha mẹ không phải là một vai diễn bán thời gian. Đó là cam kết trọn đời, đòi hỏi sự hiện diện cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bạn có quyền mệt mỏi, có quyền cần không gian riêng – điều đó hoàn toàn bình thường và cần thiết. Nhưng bạn không có quyền biến “bận rộn” thành cái cớ vĩnh viễn để bỏ mặc trách nhiệm làm cha mẹ.

Trưởng thành không có nghĩa là có con, mà là sẵn sàng hy sinh vì con – hy sinh thời gian, hy sinh một số thú vui cá nhân, hy sinh một chút tự do. Đổi lại, bạn được chứng kiến phép màu lớn nhất đời người: nhìn con bạn lớn lên thành một người hạnh phúc, tự tin và đầy yêu thương.

Hãy tự hỏi mình: Ngày hôm nay, bạn đã thực sự nhìn vào mắt con và lắng nghe con nói chưa?

Bởi vì, vào cuối cuộc đời, không ai hối tiếc vì đã dành quá nhiều thời gian cho con cái. Họ chỉ hối tiếc vì đã không làm điều đó đủ nhiều.

Đừng để những năm tháng quý giá nhất trong cuộc đời con bạn trôi qua trong khi bạn “quá bận” để nhận ra chúng.

Vì khi đã mất đi, chúng không bao giờ trở lại.

Zalo Chat